Chẳng biết đại sự khi thành có ai hay?
Mây bay dưới núi ngoài âm hưởng
Kiểu gió theo mây về với trời
Góc bể cô đơn nàng không thấu
Bè bạn bỏ ta tự thiếu thời.
Góc trời bơ vơ cơn giằng xé.
Một thân một phận chẳng than ai.
Cô đơn nhiều lắm đêm lạnh quá.
Lạnh cả giang sơn Đại Việt buồn.
Một mình lủi thủi trong gầm đá.
Viết cũi tre làng đọc thiên thư.
Chờ mãi, chờ thời, chưa đến nữa.
Nghiệp lớn sao thành với giang nam.
Thời binh biến chẳng sinh thời, thời không binh biến sinh loạn lạc.
Thời nay ôm mộng bá vương sao?
Cô đơn với gió, làm bạn với mây
Trăng theo ánh bóng chiều tà với ta.
Ngỡ là bạn với thế gian, lấy hùng trăm vĩ dĩ nhiên lai.
Mộc nhi thiết kỵ tăm phù tá.
Hà lị chi sa phù nhị hà.
Mong chi ngày nào đó có bạn vui.
Xinh ngoan hiền giỏi lại một dọng người dễ nghe
Để không nghe tiếng phỉ cương.
Để không thấy gió thêm phần hắt hiu
Để nàng không phải liêu xiêu.
Chìm trong cái đắng ngọt ngào tình yêu.
Dự vị nào không có phút nồng say?
tình nào không có đắng cay ngọt ngào.
Ta không theo tính phàm nhân.
Cớ sao lại hỏi thiên phần thiên thu?
Mong gì tấm bạn cơ hàn.
Thủa hàn vi, lấy thân thê đủ thiếp.
Góc hàn trời – chân ngang đất bể.
Ngước lên trời than vạn kiếp cô đơn.
Ước là ta đang chẳng như thế.
Lúc này đây góc bể đang buồn.
Thôi thì ngậm bút thiên thư.
Lại ngồi nghiền ngẫm binh gia thế này.
Mai này chánh quả không thành.
Thì mong một chút ấm no đủ đầy.